Nghệ thuật của việc “không làm gì” – Khi nghỉ ngơi là để trở về với chính mình (English below)

Bạn thân mến,

Đã bao lâu rồi bạn thực sự cho phép mình ngồi yên… mà không cảm thấy tội lỗi?

Hãy thử tưởng tượng khoảnh khắc này: một buổi chiều chủ nhật, căn nhà tạm thời yên ắng. Bạn ngồi xuống ghế sofa, dự định nhâm nhi một tách trà nóng. Nhưng ngay khi lưng vừa chạm vào nệm êm, tâm trí bạn bắt đầu chạy đua. Ánh mắt bạn va phải lớp bụi mờ trên kệ tivi. Tai bạn dường như nghe thấy tiếng máy giặt vừa báo hiệu xong mẻ đồ. Và trong đầu, một danh sách dài vô tận những việc “cần làm” bắt đầu cuộn lên như một đoạn phim tua nhanh: phải trả lời email của khách hàng, phải chuẩn bị thực đơn cho tuần sau, phải đăng ký lớp học thêm cho con…

Tự nhiên, việc ngồi yên khiến bạn cảm thấy bồn chồn. Một cảm giác tội lỗi mơ hồ len lỏi, thì thầm rằng: “Mình đang lười biếng quá sao?”, “Mọi người đang nỗ lực, sao mình lại dừng lại?”. Và thế là, bạn đứng dậy, lại lao vào guồng quay, để lại tách trà dần nguội lạnh trên bàn.

Nếu bạn thấy mình trong câu chuyện đó, thì xin hãy thở một hơi thật sâu và biết rằng: Bạn không hề đơn độc.

Ở độ tuổi này, người phụ nữ chúng ta thường mang trên vai quá nhiều chiếc mũ: người mẹ tận tụy, người vợ chu toàn, người nhân viên mẫn cán. Chúng ta sống trong một thế giới tôn vinh sự bận rộn. Chúng ta được lập trình để tin rằng giá trị của bản thân được đo đếm bằng số lượng đầu việc đã hoàn thành trong ngày. Sự “tất bật” trở thành thước đo của sự thành công, và “nghỉ ngơi” bỗng nhiên bị đánh đồng với sự thụt lùi, hay nặng nề hơn là sự ích kỷ.

Nhưng bạn ơi, hãy thử nhìn ra ngoài cửa sổ kia xem.

Hãy nhìn cái cây đang đứng lặng lẽ trong vườn. Có phải lúc nào nó cũng đâm chồi nảy lộc, lúc nào cũng ra hoa kết trái không? Không hề. Cây có mùa Xuân rực rỡ, nhưng cũng cần mùa Đông trơ trọi, im lìm. Mùa Đông ấy, nhìn bên ngoài tưởng như cái cây đang “chết” đi, đang lười biếng, nhưng sâu bên dưới lòng đất, bộ rễ đang âm thầm hút dưỡng chất, nghỉ ngơi và hồi phục để chuẩn bị cho một vòng đời mới.

Nếu thiên nhiên vĩ đại còn cần những khoảng nghỉ để tồn tại, thì tại sao chúng ta – những con người bằng xương bằng thịt – lại bắt mình phải hoạt động như những cỗ máy không bao giờ tắt nguồn?

Nghệ thuật của việc “không làm gì” (The Art of Doing Nothing) không phải là sự buông xuôi hay chểnh mảng trách nhiệm. Đó là một hành động dũng cảm để tái tạo năng lượng.

Khi bạn cho phép mình “không làm gì”, nghĩa là bạn đang buông bỏ nhu cầu phải kiểm soát mọi thứ. Bạn đang học cách tin tưởng rằng thế giới (và gia đình, và công việc) sẽ không sụp đổ chỉ vì bạn nghỉ ngơi trong 30 phút. Đó là lúc bạn chuyển chế độ từ “Doing” (Làm việc) sang “Being” (Hiện hữu).

Trong những khoảng lặng quý giá ấy, nhịp tim bạn đập chậm lại, hơi thở sâu hơn, và tâm trí bạn có không gian để lọc bỏ những ồn ào. Đó là lúc sự sáng tạo quay về, là lúc lòng trắc ẩn với chính mình được nhen nhóm lại.

Vậy, làm thế nào để thực hành nghệ thuật này giữa bộn bề cuộc sống? Mình không khuyên bạn phải bỏ hết việc nhà hay đi nghỉ dưỡng xa xôi. Hãy bắt đầu từ những điều rất nhỏ, rất “tĩnh”:

1. Tạo ra những “Khoảng trắng” 5 phút Hãy thử dành ra 5 phút mỗi ngày – chỉ 5 phút thôi – để hoàn toàn không làm gì cả. Không điện thoại, không sách báo, không lên kế hoạch. Bạn có thể ngồi trên ghế, nhìn ngắm những hạt bụi bay trong vạt nắng chiều, hoặc đơn giản là nhìn ngắm hơi nước bốc lên từ cốc cà phê. Hãy để mọi suy nghĩ đến và đi như những đám mây, đừng níu giữ chúng.

2. Học cách ngắm nhìn không phán xét Khi bạn nhìn thấy một chồng quần áo chưa gấp, thay vì nghĩ “Mình thật bừa bộn”, hãy thử chỉ nhìn nó như một sự vật đang hiện hữu. “À, đó là quần áo”. Chấm hết. Đừng gắn nó với trách nhiệm hay sự tự trách ngay lập tức. Việc đó có thể đợi thêm 15 phút nữa, sau khi tâm trí bạn đã được thả lỏng.

3. Đổi tên cho sự nghỉ ngơi Thay vì nói với bản thân: “Mình đang lười quá, mình chẳng làm gì cả”, hãy thử nói thầm: “Mình đang sạc pin. Mình đang chăm sóc cho ngôi nhà tâm hồn của mình”. Ngôn từ có sức mạnh rất lớn, hãy dùng những từ ngữ dịu dàng nhất để nói chuyện với chính mình.

Bạn thân mến,

Cuộc đời là một hành trình dài, không phải là một cuộc đua nước rút. Bạn xứng đáng được nghỉ ngơi không phải vì bạn đã làm việc vất vả, hay vì bạn đã “hoàn thành nhiệm vụ”. Bạn xứng đáng được nghỉ ngơi đơn giản vì bạn là một con người.

Hôm nay, hãy thử cho phép mình “lười” một chút, một cách đầy ý thức và trọn vẹn nhé. Tách trà vẫn ở đó, và sự bình yên cũng vậy, ngay bên cạnh bạn, chờ bạn dừng lại để đón nhận.

Thương mến,

How long has it been since you truly allowed yourself to sit still… without feeling guilty?

Dear you,

Imagine this moment: a quiet Sunday afternoon, the house temporarily at rest. You sit down on the sofa, intending to savor a warm cup of tea. But the instant your back sinks into the cushions, your mind starts racing. Your eyes catch the thin layer of dust on the TV shelf. Your ears register the washing machine signaling the end of a cycle. And in your head, an endless to-do list begins to scroll like a fast-forwarded film: replying to client emails, planning next week’s meals, signing your child up for an extra class…

Suddenly, sitting still feels uncomfortable. A vague sense of guilt creeps in, whispering: “Am I being lazy?” “Everyone else is pushing forward—why am I stopping?” And just like that, you stand up and throw yourself back into motion, leaving the cup of tea to cool quietly on the table.

If you recognize yourself in this story, take a deep breath—and know this: you are not alone.

At this stage of life, many women carry far too many hats on their shoulders: devoted mother, attentive partner, diligent professional. We live in a world that glorifies busyness. We are conditioned to believe that our worth is measured by how many tasks we complete in a day. Being “busy” has become a badge of success, while “rest” is subtly equated with falling behind—or worse, with selfishness.

But pause for a moment, and look out the window.

Look at the tree standing quietly in the garden. Is it always budding, always flowering, always bearing fruit? Of course not. There is a vibrant spring—but there is also a bare, silent winter. From the outside, winter can look like stagnation, even decay. Yet beneath the surface, the roots are absorbing nutrients, restoring themselves, preparing—patiently and invisibly—for the next cycle of growth.

If nature itself requires periods of rest to survive, why do we—flesh and blood human beings—demand that ourselves operate like machines that never power down?

The Art of Doing Nothing is not about neglecting responsibilities or giving up. It is a quiet, courageous act of renewal.

When you allow yourself to “do nothing,” you are letting go of the need to control everything. You are practicing trust—trusting that the world (and your family, and your work) will not collapse because you rest for 30 minutes. You are shifting from Doing mode to Being mode.

In these precious pauses, your heart rate slows, your breath deepens, and your mind finally has space to release the noise. This is where creativity returns. This is where compassion toward yourself is gently rekindled.

So how do we practice this art in the middle of a full, demanding life? I am not suggesting you abandon household tasks or escape to a distant retreat. Start small—start still.

1. Create five minutes of “white space.”
Set aside just five minutes a day—only five—to do absolutely nothing. No phone. No reading. No planning. Sit on a chair and watch dust particles float in the afternoon light, or simply observe the steam rising from your coffee cup. Let thoughts come and go like clouds in the sky—notice them, but don’t chase them.

2. Practice observing without judgment.
When you see a pile of unfolded laundry, instead of thinking “I’m so messy,” try simply acknowledging what is there: “There is laundry.” Full stop. No stories. No self-criticism. That task can wait another 15 minutes—after your mind has had a chance to soften.

3. Rename rest.
Instead of telling yourself, “I’m being lazy, I’m doing nothing,” try whispering: “I am recharging.” “I am caring for my inner home.” Words carry immense power—choose the gentlest ones when speaking to yourself.

Dear you,

Life is a long journey, not a sprint. You deserve rest not because you have worked hard enough, nor because you have “earned” it by completing your duties. You deserve rest simply because you are human.

Today, give yourself permission to be a little “lazy”—consciously, intentionally, and wholeheartedly. The cup of tea is still there. And so is peace—right beside you—waiting patiently for you to stop long enough to receive it.

With warmth,
A voice for thoughtful women


Leave a comment