Buông bỏ chiếc áo choàng “Hoàn Hảo” – Tìm thấy tự do trong những điều dang dở (English below)

Bạn mến thương,

Đã bao giờ bạn đứng trước gương, nhìn người phụ nữ trong đó và tự hỏi: “Tại sao mình cố gắng nhiều đến thế mà vẫn cảm thấy chưa đủ?”

Chúng ta thường bước ra đường với một chiếc áo choàng lấp lánh mang tên “Hoàn Hảo”. Chiếc áo ấy được dệt nên từ những kỳ vọng: Phải là một người mẹ kiên nhẫn, không bao giờ to tiếng với con; phải là một người vợ tinh tế, nhà cửa lúc nào cũng ngăn nắp, cơm dẻo canh ngọt; và đồng thời, phải là một người phụ nữ hiện đại, độc lập và thành công trong sự nghiệp.

Chiếc áo ấy trông thật đẹp đẽ biết bao. Nhưng chỉ có người mặc nó mới biết: Nó nặng đến nhường nào.

Để giữ cho chiếc áo ấy không bị lấm bẩn, chúng ta luôn sống trong trạng thái căng cứng. Chúng ta sợ một vết bẩn trên sàn nhà, sợ một email gửi muộn, sợ ánh mắt phán xét của mẹ chồng hay hàng xóm, và sợ nhất là sự phán xét của chính bản thân mình. Mỗi khi có một việc gì đó không diễn ra đúng kế hoạch – một bữa cơm bị cháy, con bị điểm kém, hay đơn giản là bạn mệt đến mức không tẩy trang nổi – bạn lại cảm thấy như mình vừa thất bại. Một cảm giác thua cuộc âm thầm gặm nhấm sự bình yên của bạn.

Nhưng bạn ơi, hãy ngồi xuống đây, chúng ta hãy cùng nhau nhìn lại một chút.

Sự hoàn hảo, thực ra, là một ảo ảnh. Nó giống như đường chân trời vậy, bạn càng chạy về phía nó, nó càng lùi ra xa. Cuộc sống này vốn dĩ được tạo nên từ những mảnh ghép không hoàn chỉnh. Thiên nhiên đâu có đường thẳng tuyệt đối nào đâu? Những thân cây xù xì, những dòng sông uốn khúc, những đám mây méo mó… tất cả đều đẹp một cách tự nhiên và sống động chính vì chúng không hoàn hảo.

Căn nhà bừa bộn đồ chơi đôi khi là dấu hiệu của những đứa trẻ đang chơi đùa hạnh phúc. Một bữa tối đơn giản với trứng luộc rau luộc đôi khi lại mang đến nhiều tiếng cười hơn một mâm cỗ thịnh soạn mà người nấu phải “gồng mình” trong sự cáu kỉnh. Và những vết rạn trên cơ thể bạn, hay những nếp nhăn nơi khóe mắt, là minh chứng cho việc bạn đã sống, đã cười, và đã yêu thương hết mình.

Buông bỏ chiếc áo choàng hoàn hảo không có nghĩa là bạn trở nên cẩu thả hay vô trách nhiệm. Nó có nghĩa là bạn chọn sự chân thật thay vì sự trình diễn. Nó có nghĩa là bạn cho phép mình được “làm người” – một con người có lúc mạnh mẽ, có lúc yếu đuối, có lúc làm tốt, và có lúc mắc sai lầm.

Khi bạn chấp nhận những điều dang dở, bạn sẽ thấy lồng ngực mình nhẹ đi rất nhiều. Đó là sự tự do. Tự do để thở, tự do để tận hưởng khoảnh khắc hiện tại mà không cần lo lắng về việc “trông nó có ổn không”.

Để bắt đầu cởi bỏ chiếc áo nặng nề này, bạn không cần phải làm gì to tát cả. Hãy thử những bước đi thật khẽ khàng này nhé:

1. Thực hành quy tắc “Đủ tốt” (Good Enough) Thay vì hướng tới điểm 10 tuyệt đối cho mọi việc, hãy thử chấp nhận mức độ “đủ tốt”. Nhà cửa “đủ sạch” để sống thoải mái là được, không cần sạch như khách sạn 5 sao. Bữa tối “đủ dinh dưỡng” là được, không cần trình bày như nhà hàng. Phần năng lượng dư ra đó, hãy dành để yêu thương chính mình.

2. Cho phép một góc nhỏ được “bừa bộn” Hãy thử để một góc nào đó trong nhà, hoặc một đầu việc nào đó chưa hoàn thành mà… đi ngủ. Hãy thử thách cảm giác khó chịu ban đầu đó. Sáng hôm sau thức dậy, bạn sẽ thấy: Mặt trời vẫn mọc, trái đất vẫn quay, và mọi thứ vẫn ổn thôi.

3. Thay đổi lời độc thoại nội tâm Khi bạn mắc lỗi hay làm chưa tốt, thay vì tự mắng mình: “Sao mình tệ thế”, hãy thử đặt tay lên tim và nói: “Mình đang học mà. Mình đã cố gắng hết sức trong hoàn cảnh đó rồi. Không sao cả.” Hãy bao dung với chính mình như cách bạn bao dung với đứa con bé bỏng, với cha mẹ, với chồng mình.

Bạn thân mến,

Có một câu nói rất hay rằng: “Vết nứt là nơi ánh sáng lọt vào”. Chính những điều không hoàn hảo, những vụng về, những lỡ làng đôi khi lại là nơi vẻ đẹp thực sự của cuộc sống trú ngụ.

Hôm nay, hãy thử tháo chiếc áo choàng nặng nề ấy xuống, treo nó lên móc, và bước đi với đôi vai nhẹ nhõm. Bạn đẹp nhất khi bạn là chính mình – một phiên bản không hoàn hảo, nhưng tràn đầy sự sống và yêu thương.

Thương mến,

Letting Go of the “Perfect” Cloak – Finding Freedom in What Remains Unfinished

My dear,

Have you ever stood in front of the mirror, looked at the woman reflected back at you, and quietly wondered:
“Why do I try so hard, yet still feel like I’m not enough?”

So often, we step out into the world wearing a shimmering cloak called Perfection. It is woven from expectations:
To be a patient mother who never raises her voice.
To be a thoughtful wife whose home is always tidy, meals always warm and well-prepared.
And at the same time, to be a modern woman—independent, accomplished, and successful in her career.

The cloak looks beautiful from the outside.
But only the one wearing it knows how heavy it truly is.

To keep it spotless, we live in constant tension. We fear a stain on the floor, a late email, the judging glance of a mother-in-law or a neighbor—and most of all, the harsh judgment of our own inner voice. When something doesn’t go according to plan—a burnt meal, a child’s poor grade, or simply being too exhausted to remove your makeup—you feel as though you’ve failed. A quiet sense of defeat begins to gnaw at your peace.

But come, sit here with me for a moment. Let’s look again—together.

Perfection is, in truth, an illusion. Like the horizon, the closer you run toward it, the further it retreats. Life itself is made of imperfect fragments. Nature knows no absolute straight lines: rough tree trunks, winding rivers, misshapen clouds—all are beautiful and alive precisely because they are imperfect.

A living room scattered with toys can be a sign of children joyfully at play.
A simple dinner of boiled eggs and vegetables can sometimes bring more laughter than an elaborate feast cooked under strain and irritation.
And the stretch marks on your body, the fine lines at the corners of your eyes—these are proof that you have lived, laughed, and loved deeply.

Letting go of the perfect cloak does not mean becoming careless or irresponsible.
It means choosing authenticity over performance.
It means allowing yourself to be human—a person who is sometimes strong, sometimes vulnerable; sometimes capable, sometimes mistaken.

When you accept what is unfinished, you may feel your chest grow lighter. That lightness is freedom.
Freedom to breathe.
Freedom to inhabit the present moment without constantly worrying about how it looks from the outside.

To begin removing this heavy cloak, you don’t need grand gestures. Try these gentle steps instead:

1. Practice the “Good Enough” rule.
Rather than aiming for a perfect ten in everything, allow “good enough” to be enough. A home that is clean enough to feel comfortable—no need for five-star-hotel standards. A dinner that is nutritious—no need for restaurant-level presentation. Use the energy you save to care for yourself.

2. Allow one small space to remain messy.
Let one corner of your home—or one task—stay unfinished overnight. Notice the discomfort, and sit with it. The next morning, you’ll see: the sun still rises, the earth still turns, and everything is still okay.

3. Change your inner dialogue.
When you make a mistake or fall short, instead of scolding yourself—“Why am I so bad at this?”—place a hand over your heart and say: “I’m learning. I did the best I could with what I had.” Offer yourself the same compassion you give your child, your parents, your partner.

My dear,

There is a saying: “Cracks are where the light gets in.”
Our imperfections, our clumsiness, our unfinished edges are often where the true beauty of life resides.

Today, try taking off that heavy cloak. Hang it gently on a hook, and walk forward with lighter shoulders. You are most beautiful when you are fully yourself—not perfect, but vividly alive and full of love.

With affection,
A voice for thoughtful women


Leave a comment