Bạn thương mến,

Có những giai đoạn trong cuộc đời, bạn thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy như có một tảng đá vô hình đè nặng lên lồng ngực.

Đó không hẳn là nỗi buồn, cũng không hẳn là sự lười biếng. Nó là một sự trống rỗng.

Bạn ngồi trước màn hình máy tính, nhìn con trỏ chuột nhấp nháy liên hồi như đang trêu ngươi, nhưng đầu óc bạn hoàn toàn tê liệt. Những dự án từng khiến bạn hào hứng giờ đây chỉ còn là những dòng chữ vô hồn. Bạn đứng trong bếp, cầm bó rau trên tay và bỗng nhiên muốn òa khóc chỉ vì câu hỏi quen thuộc: “Hôm nay ăn gì?”. Việc nấu nướng – thứ từng là niềm vui chăm sóc gia đình – bỗng chốc trở thành một gánh nặng ngàn cân khiến bạn kiệt quệ. Hay ánh mắt bạn vô tình chạm vào chiếc máy may phủ bụi ở góc phòng, hoặc cuốn sách đang đọc dở dang cả tháng nay trên tủ đầu giường. Chúng nằm đó, im lìm, như những lời nhắc nhở thầm lặng về một phiên bản đầy đam mê, nhiệt huyết mà bạn ngỡ rằng mình đã đánh mất.

Bạn sợ hãi. Bạn tự hỏi: “Mình bị làm sao thế này? Ngọn lửa trong mình tắt rồi sao? Mình sẽ cứ trượt dài như thế này mãi ư?”. Và rồi, vì sợ bị tụt lại phía sau, bạn lại cố ép mình “chạy”. Bạn uống thêm một cốc cà phê đậm đặc, nghe những video truyền động lực ồn ào, cố gắng kích hoạt lại cỗ máy đang rệu rã.

Nhưng bạn ơi, càng vùng vẫy, bạn lại càng thấy mình chìm sâu hơn vào vũng lầy của sự mệt mỏi, phải không?

Hãy dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu và lắng nghe lời thì thầm này: Bạn không bị hỏng hóc. Bạn chỉ đang đi qua “Mùa Đông” của chính mình.

Hãy nhìn ra thiên nhiên ngoài kia. Có loài hoa nào nở rực rỡ suốt 365 ngày không? Có cái cây nào ra quả liên tục không ngừng nghỉ? Không hề. Sau một mùa Xuân đâm chồi, mùa Hạ rực rỡ và mùa Thu thu hoạch, đất trời bắt buộc phải bước vào mùa Đông.

Mùa Đông nhìn bề ngoài có vẻ tiêu điều, lạnh lẽo và thiếu sức sống. Nhưng sâu bên dưới lớp đất lạnh giá kia, một quá trình kỳ diệu đang diễn ra. Đất đang nghỉ ngơi để tái tạo dinh dưỡng. Rễ cây đang cắm sâu hơn để tìm nguồn nước mới. Sự sống không biến mất, nó chỉ đang thu mình lại để chuẩn bị cho một sự hồi sinh mạnh mẽ hơn.

Tâm hồn bạn cũng vận hành theo quy luật tự nhiên ấy. Sự cạn kiệt động lực chính là tín hiệu của cơ thể và tâm trí nói rằng: “Chủ nhân ơi, mình đã dốc hết sức rồi. Giờ là lúc mình cần được ngủ đông.”

Sự mất hứng thú không phải là dấu chấm hết, mà là một khoảng lặng cần thiết. Đó là lúc bạn cần ngừng hướng ra ngoài (doing) để quay về nương tựa vào bên trong (being).

Vậy làm thế nào để đi qua “Mùa Đông” này mà không hoảng sợ?

1. Chấp nhận chế độ “Duy trì” (Maintenance Mode) Đừng ép mình phải xuất sắc hay bứt phá vào lúc này. Hãy cho phép mình làm mọi việc ở mức độ tối thiểu cần thiết để cuộc sống vận hành. Cơm không cần 3 món mặn 1 món canh, một món đơn giản là đủ. Báo cáo không cần quá trau chuốt, đủ ý là được. Hãy hạ thấp thanh tiêu chuẩn xuống để bảo toàn năng lượng.

2. Tìm về những kết nối nguyên sơ Khi tâm trí mệt mỏi, hãy dùng cơ thể để cảm nhận. Hãy thử đi chân trần trên cỏ, chạm tay vào vỏ cây xù xì, hoặc ngâm mình trong bồn nước ấm thật lâu. Những xúc chạm vật lý này giúp bạn neo giữ mình ở hiện tại, nhắc nhở bạn rằng bạn vẫn đang sống, vẫn đang thở, dù không “làm” gì to tát.

3. Ngưng nạp thêm, hãy bắt đầu thải bớt Khi động lực cạn, đừng cố nhồi nhét thêm kiến thức hay thông tin mới. Thay vào đó, hãy dọn dẹp. Dọn bớt vài tấm ảnh cũ trong điện thoại, tặng bớt vài bộ quần áo không mặc, hay viết hết những suy nghĩ lộn xộn ra giấy rồi xé đi. Khi không gian quanh bạn thoáng đãng, tâm trí bạn sẽ tự nhiên tìm thấy chỗ để thở.

Bạn thân mến,

Đừng vội vã đuổi theo mùa Xuân khi Mùa Đông chưa kết thúc. Hãy kiên nhẫn với chính mình, như cách người làm vườn kiên nhẫn đợi hạt mầm tách vỏ.

Ngọn lửa trong bạn không tắt đâu, nó chỉ đang cháy nhỏ lại dưới lớp tro tàn để giữ nhiệt mà thôi. Hãy tin rằng, khi bạn cho phép mình nghỉ ngơi đủ sâu, niềm cảm hứng sẽ tự nhiên quay trở lại, trong trẻo và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vào đúng thời điểm nó cần đến.

Cứ yên tâm ngủ đông nhé, Thương mến.

When Motivation Runs Dry – Listening to the “Winter” Rhythm of the Soul

My dear,

There are seasons in life when you wake up in the morning feeling as though an invisible weight is pressing down on your chest.

It isn’t quite sadness. It isn’t laziness either.
It is emptiness.

You sit in front of your computer screen, watching the cursor blink relentlessly, almost mockingly—yet your mind feels completely numb. Projects that once excited you now appear as lifeless lines of text. You stand in the kitchen, a bunch of vegetables in your hand, and suddenly feel like bursting into tears over a familiar question: “What should we eat today?” Cooking—once a loving way to care for your family—now feels like an overwhelming burden. Or perhaps your eyes land on the dust-covered sewing machine in the corner, or the book you’ve been reading for over a month, still unfinished on your bedside table. They sit there quietly, like silent reminders of a passionate, enthusiastic version of yourself you fear you may have lost.

You feel afraid. You wonder: “What’s wrong with me? Has my inner fire gone out? Am I going to keep sliding like this forever?”
And so, afraid of falling behind, you force yourself to keep “running.” You drink another strong cup of coffee, play loud motivational videos, try to jump-start a machine that is already worn down.

But my dear, the harder you struggle, the deeper you seem to sink into exhaustion, don’t you?

Pause for a moment. Take a deep breath. Listen to this gentle truth:
You are not broken. You are simply moving through your own Winter.

Look to nature. Is there any flower that blooms brilliantly all 365 days of the year? Any tree that bears fruit without rest? Of course not. After the budding of spring, the abundance of summer, and the harvest of autumn, the earth must enter winter.

Winter may appear barren, cold, and lifeless on the surface. But beneath the frozen soil, something miraculous is happening. The earth is resting to regenerate nutrients. Roots are growing deeper in search of new water sources. Life does not disappear—it contracts, conserving energy for a stronger rebirth.

Your soul follows the same natural rhythm. The loss of motivation is your body and mind whispering: “I’ve given everything I have. Now I need to hibernate.”

This loss of interest is not an ending—it is a necessary pause. A moment to stop reaching outward (doing) and return inward (being).

So how do you move through this Winter without panic?

1. Accept “Maintenance Mode.”
Do not force yourself to excel or break through right now. Allow yourself to do only what is minimally necessary to keep life running. Meals don’t need to be elaborate—one simple dish is enough. Reports don’t need to be polished—clear and complete will do. Lower the bar to preserve your energy.

2. Return to primal connections.
When the mind is tired, let the body lead. Walk barefoot on grass. Touch the rough bark of a tree. Soak in a warm bath for as long as you need. These physical sensations anchor you in the present, reminding you that you are alive, that you are breathing—even if you are not “doing” anything significant.

3. Stop adding more—begin letting go.
When motivation is depleted, don’t try to stuff yourself with more information or knowledge. Instead, clear things out. Delete old photos from your phone. Give away clothes you no longer wear. Write down all the cluttered thoughts in your head and tear the paper up. As your physical space opens, your mind will naturally find room to breathe.

My dear,

Do not rush to chase Spring before Winter has finished its work. Be patient with yourself, the way a gardener patiently waits for seeds to crack open underground.

The fire within you has not gone out. It is simply burning low beneath the ashes, conserving warmth. Trust that when you allow yourself to rest deeply enough, inspiration will return—clearer and stronger than ever—exactly when it is meant to.

For now, rest easy. Hibernate without fear.

With tenderness.


Leave a comment