So sánh ngầm và nỗi sợ bị bỏ lại – Khi hạnh phúc không phải là một cuộc đua

Bạn thương mến,

Có bao giờ, vào những khoảnh khắc cuối ngày, khi mọi việc đã tạm xong xuôi, bạn cầm điện thoại lên, lướt nhẹ ngón tay qua màn hình và bỗng thấy tim mình… hẫng đi một nhịp?

Trên màn hình rực rỡ ấy là cuộc sống của những người bạn đồng trang lứa. Cô bạn đại học vừa được thăng chức, check-in tại một văn phòng sang trọng với bó hoa chúc mừng khổng lồ. Người đồng nghiệp cũ đang tận hưởng chuyến du lịch Châu Âu với những bức ảnh đẹp như tạp chí. Hay đơn giản là một người quen nào đó vừa khoe căn bếp mới tinh tươm, không một hạt bụi – trái ngược hoàn toàn với bồn rửa bát vẫn còn ngổn ngang vài chiếc ly chưa rửa của nhà mình.

Tự nhiên, một nỗi chạnh lòng len lỏi. Bạn nhìn lại chính mình, nhìn lại căn phòng quen thuộc, nhìn lại những ngày tháng bình lặng (đôi khi là tẻ nhạt) vừa qua, và tự hỏi: “Phải chăng mình đang bị bỏ lại phía sau? Phải chăng mọi người đều đang tiến lên rực rỡ, chỉ có mình là dậm chân tại chỗ?”

Cảm giác ấy thật khó chịu, phải không? Nó giống như bạn đang đứng bên lề một vũ hội lộng lẫy mà mình không có vé mời.

Nhưng bạn ơi, hãy thở nhẹ một hơi và để mình nói với bạn điều này: Chúng ta đang so sánh “hậu trường” lộn xộn của đời mình với “sân khấu” đã được dàn dựng công phu của người khác.

Mạng xã hội là nơi người ta chắt lọc những khoảnh khắc tinh túy nhất để trưng bày. Bạn thấy nụ cười rạng rỡ của họ, nhưng không thấy những đêm họ thức trắng vì áp lực. Bạn thấy những chuyến đi xa hoa, nhưng không thấy những khoản nợ hay nỗi cô đơn họ có thể đang giấu kín.

Mỗi người phụ nữ đều có một “múi giờ” riêng để nở rộ. Có người thành công rực rỡ ở tuổi 30, nhưng lại chật vật tìm kiếm sự bình yên ở tuổi 40. Có người dành cả tuổi trẻ để vun vén cho gia đình, và đến khi con cái lớn khôn, họ mới bắt đầu khởi nghiệp với một sự điềm tĩnh đáng kinh ngạc.

Đời người không phải là đường chạy marathon xem ai về đích trước. Đời người là một khu vườn. Bạn không thể bắt cây hoa cúc nở vào mùa Xuân, cũng chẳng thể ép hoa đào khoe sắc giữa mùa Thu. Nếu bạn cứ mải mê ngó sang vườn nhà hàng xóm để trầm trồ hay ghen tị, thì cây cối trong vườn nhà mình sẽ héo hon vì thiếu người chăm bón.

Sự bình yên thực sự chỉ đến khi bạn biết an trú trong chính hoàn cảnh của mình, biết trân trọng nhịp điệu trưởng thành của riêng mình.

Để bớt đi những phút giây chao đảo vì so sánh, hãy thử những điều nhỏ bé này nhé:

1. Vun trồng khu vườn tâm trí bằng những điều lành Mạng xã hội giống như một bàn tiệc khổng lồ. Thay vì thụ động tiếp nhận mọi thứ, bạn hãy thử trở thành một “thực khách” tinh tế, tự tay chọn lựa những món ăn tinh thần bổ dưỡng cho mình. Hãy tìm đến những trang viết mang lại sự ủi an, những hình ảnh gieo vào lòng bạn niềm hy vọng, hay những câu chuyện giúp bạn yêu thêm cuộc sống bình dị này. Khi bạn chủ động lấp đầy tâm trí bằng những nguồn năng lượng ấm áp và tích cực, tự nhiên sẽ chẳng còn chỗ trống nào cho những so sánh hay tị hiềm len lỏi vào nữa.

2. Tập trung “tưới nước” cho luống hoa của mình Thay vì lo lắng người khác đang làm gì, hãy quay về hỏi mình: “Hôm nay mình đã làm được gì nhỏ bé cho chính mình chưa?”. Một bữa cơm ngon bạn tự nấu, một trang sách hay bạn vừa đọc, hay nụ cười giòn tan của con bạn… Đó là những thành tựu có thật, sờ nắm được, và quý giá hơn bất kỳ lượt “like” ảo nào.

3. Thực hành lòng biết ơn với những điều “bình thường” Hạnh phúc đôi khi không nằm ở những chuyến đi xa hay những món đồ hiệu. Hạnh phúc nằm ngay trong sự an ổn của hiện tại: Là bố mẹ vẫn khỏe mạnh, là sáng nay thức dậy không đau ốm, là tối nay có một giấc ngủ êm đềm. Hãy tập đếm những phước lành mà bạn đang nắm giữ trong tay.

Bạn thân mến,

Đừng để ánh hào quang của người khác làm lu mờ đi ánh sáng dịu dàng của chính bạn. Bạn đang đi đúng đường, đúng tốc độ và đúng thời điểm của riêng mình.

Cuộc sống của bạn, dù không ồn ào hay lấp lánh trên mạng xã hội, nhưng nó có sức nặng của sự chân thật, của những yêu thương được bồi đắp qua năm tháng. Và đó mới là thứ tài sản đáng giá nhất.

Hãy cứ bình tâm mà đi, bạn nhé.

Thương mến,


Leave a comment