Bạn thương mến,
Hãy thử để ý một chút về những thói quen nhỏ nhặt hàng ngày của chúng ta nhé.
Khi vừa bước chân vào nhà sau giờ làm, việc đầu tiên bạn làm có phải là với tay bật tivi, dù chẳng định xem chương trình gì cụ thể, chỉ để “cho có tiếng người”? Khi ngồi trên xe taxi hay đứng đợi thang máy, bạn có lập tức rút điện thoại ra lướt Facebook, TikTok để lấp đầy vài phút rảnh rỗi? Hay trong những cuộc trò chuyện với bạn bè, mỗi khi có một khoảng ngắt quãng im lặng, bạn có cảm thấy bồn chồn, lúng túng và vội vã tìm một chủ đề gì đó để nói, chỉ để không khí bớt “sượng”?
Dường như chúng ta đang sống trong một nỗi sợ vô hình mang tên “Sợ sự im lặng”.
Chúng ta sợ những khoảng trống. Chúng ta sợ cảm giác không-có-gì-làm. Chúng ta quen với việc để âm thanh của thế giới bên ngoài – tiếng nhạc, tiếng thông báo tin nhắn, tiếng người nói – lấp đầy mọi ngõ ngách của tâm trí. Sự tĩnh lặng, thay vì mang lại bình yên, lại khiến chúng ta thấy bất an, như thể mình đang bị bỏ rơi, hoặc đang lãng phí thời gian.
Nhưng vì sao chúng ta lại sợ hãi người bạn trầm lặng này đến thế?
Có lẽ, bởi vì sự im lặng giống như một tấm gương soi chân thực nhất. Khi mọi tiếng ồn bên ngoài tắt đi, đó là lúc những tiếng nói bên trong bắt đầu vang lên rõ rệt. Những lo âu mà bạn cố tình lờ đi, những nỗi buồn bạn giấu kín dưới đáy tim, hay câu hỏi nhức nhối “Mình có đang thực sự hạnh phúc không?”… tất cả sẽ trồi lên trong sự im lặng.
Chúng ta sợ đối diện với chính mình. Chúng ta dùng sự bận rộn và tiếng ồn như một tấm khiên để trốn tránh những ngổn ngang trong lòng.
Nhưng bạn ơi, hãy thử nhìn sự im lặng bằng một đôi mắt khác.
Sự im lặng không phải là sự trống rỗng đáng sợ. Nó là không gian của sự ấp ủ. Giống như một hạt mầm nằm sâu trong lòng đất tối tăm và yên tĩnh để nảy mầm. Giống như một ly nước đục cần được để yên thì cặn bẩn mới lắng xuống và nước mới trở nên trong trẻo.
Tâm trí bạn cũng vậy. Nếu lúc nào cũng bị khuấy động bởi tiếng ồn, bạn sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được đâu là mong muốn thực sự của mình, đâu là cảm xúc thật, và đâu chỉ là những phản ứng bồng bột nhất thời. Chúng ta cần sự im lặng để “lắng cặn”, để nghe thấy trực giác mách bảo, và để tìm lại sự sáng suốt.
Đừng chạy trốn nữa. Hãy thử tập làm quen lại với sự im lặng, từng chút một, như làm quen với một người bạn cũ lâu ngày không gặp:
1. Những chuyến đi “không âm thanh” Lần tới khi lái xe đi làm, hoặc khi rửa bát, lau nhà, hãy thử tắt radio, tắt podcast hay tắt nhạc đi. Chỉ 10-15 phút thôi. Hãy để đôi tai bạn được nghỉ ngơi và lắng nghe những âm thanh đời thường: tiếng động cơ xe, tiếng nước chảy, tiếng gió xào xạc. Ban đầu có thể bạn sẽ thấy thiếu vắng, nhưng dần dần, bạn sẽ thấy tâm trí mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
2. “Khoảng dừng” giữa những cuộc hội thoại Khi đang nói chuyện mà bỗng dưng không ai nói gì, đừng hoảng hốt. Hãy mỉm cười, nhấp một ngụm trà và tận hưởng sự yên tĩnh đó. Hãy hiểu rằng, khi hai người có thể im lặng bên nhau mà không thấy khó chịu, đó mới là sự kết nối sâu sắc và thoải mái nhất.
3. Ngồi yên 5 phút mỗi tối Trước khi đi ngủ, hãy tắt hết các thiết bị điện tử. Ngồi yên trên mép giường hoặc ghế sofa. Không thiền, không cố gắng tập trung vào hơi thở nếu bạn thấy khó. Chỉ đơn giản là ngồi đó, trong bóng tối dịu nhẹ và sự yên lặng. Hãy tự hỏi: “Hôm nay, mình cảm thấy thế nào?” và lắng nghe câu trả lời từ trái tim.
Bạn thân mến,
Tiếng ồn có thể giúp bạn quên đi nỗi buồn trong chốc lát, nhưng chỉ có sự im lặng mới giúp bạn chữa lành nó tận gốc rễ.
Đừng sợ khi phải ở một mình với chính mình. Bởi vì bên trong sự tĩnh lặng ấy không phải là vực thẳm đâu, mà là một hồ nước mát lành đang chờ bạn quay về để gột rửa bụi trần.
Chúc bạn có những khoảnh khắc thật “tĩnh” hôm nay.
Thương mến,
Why Are We Afraid of Silence? – When the Noise Fades, the Inner Voice Can Finally Speak
My dear,
Take a moment to notice some of our everyday habits.
When you step into your home after work, is the first thing you do to turn on the TV—even when you have no intention of watching anything in particular, just to have “some human sound” in the room? When you’re in a taxi or waiting for the elevator, do you immediately reach for your phone, scrolling through Facebook or TikTok to fill a few empty minutes? Or in conversations with friends, when a pause appears, do you feel restless or awkward, rushing to say something—anything—just so the silence doesn’t feel “uncomfortable”?
It seems we are living with an invisible fear called the fear of silence.
We fear empty spaces. We fear the feeling of having nothing to do. We have grown accustomed to letting the sounds of the outside world—music, message notifications, voices—fill every corner of our minds. Silence, instead of bringing peace, makes us uneasy, as if we were being abandoned or wasting time.
But why are we so afraid of this quiet companion?
Perhaps because silence is the most honest mirror we have. When the external noise fades, the inner voices grow louder. The worries you’ve been avoiding, the sadness tucked away at the bottom of your heart, or the unsettling question “Am I truly happy?”—all of these rise to the surface in silence.
We are afraid to face ourselves. We use busyness and noise as shields to escape the inner mess we don’t yet know how to untangle.
But my dear, try looking at silence through a different lens.
Silence is not an empty, frightening void. It is a space of quiet gestation. Like a seed resting in dark, still soil before it sprouts. Like a glass of murky water that must be left undisturbed for the sediment to settle, so clarity can return.
Your mind works the same way. If it is constantly stirred by noise, you will never see what you truly want, what you genuinely feel, and what is merely a fleeting reaction. We need silence to let things settle—to hear intuition speak, and to reclaim clarity.
Stop running. Try gently reacquainting yourself with silence, little by little, as you would with an old friend you haven’t seen in a long time:
1. “Soundless” moments
The next time you drive to work, wash the dishes, or clean the house, try turning off the radio, podcast, or music—for just 10–15 minutes. Let your ears rest. Listen instead to ordinary sounds: the engine, running water, the whisper of wind. At first, it may feel empty, but gradually you may notice your mind growing much lighter.
2. Pauses within conversations
When a conversation falls quiet, don’t panic. Smile, take a sip of tea, and allow the stillness to be there. Understand that when two people can sit in silence together without discomfort, that is often the deepest, most effortless form of connection.
3. Sit in stillness for five minutes each evening
Before going to bed, turn off all electronic devices. Sit quietly on the edge of your bed or sofa. No meditation, no need to focus on your breath if that feels difficult. Simply sit—in the soft darkness and the silence. Gently ask yourself, “How do I feel today?” and listen for the answer from your heart.
My dear,
Noise may help you forget sadness for a moment, but only silence can heal it at the root.
Do not be afraid to be alone with yourself. Within that stillness is not an abyss, but a cool, clear lake—waiting for you to return and wash away the dust of the world.
Wishing you moments of true quiet today.
With affection.

